Westlife, ánh sáng đời tôi - NickyByrneNo1

You raise me up... To more than I can be. Tôi muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, chỉ vì để xứng đáng là fan của họ (lại một lí do vô cùng trẻ con nữa!). Mẹ là nơi tốt nhất để tâm sự, nhưng đôi lúc, có những chuyện mẹ tôi không thể hiểu, hay ít nhất là tôi nghĩ vậy!

 WESTLIFE - ÁNH SÁNG ĐỜI TÔI

NickyByrneNo1



When I am down and, oh my soul, so weary
When troubles come and my heart burdened be
Then, I am still and wait here in the silence
Until you come and sit awhile with me

You raise me up

Tôi đã từng là con ngoan trò giỏi
Từ bé đến lớn, tôi chỉ biết học hành

Thời gian trôi đi, thấm thoát tôi đã 13 tuổi
Năm ấy tôi học lớp 8

Người ta thường gọi tuổi ấy là tuổi dở chứng
Tôi cũng không ngoại lệ
Suy nghĩ, nhận thức thay đổi
Muốn chứng tỏ mình là người lớn, muốn người khác coi trọng mình, nhưng lại không hề có trách nhiệm trong mọi việc mình gây ra…
Ăn quà vặt, nói chuyện riêng, viết thư cho “bạn trai”, nghe nhạc, ngủ…
Chỉ có chừng ấy thứ cho một ngày học
Bị bạn bè lôi kéo, tôi nhanh chóng lao đầu vào trò chơi điện tử
Tôi được học sinh giỏi một cách vô cùng may mắn, vừa đủ 8.0
Tôi đổ đốn đến nỗi bố tôi – người luôn rất thương yêu tôi, cưng chiều tôi hết mực – cũng phải đánh tôi…

Lớp 9, tôi lại càng sa đọa
Vẫn là những thói hư tật xấu ấy, nhưng nhiều hơn…
Tôi trốn học thêm, rồi dần dà trốn luôn cả học chính
Chỉ để chơi không mệt mỏi cho một thứ hoàn toàn vô bổ
Tôi nhịn ăn nhịn xài, chỉ để chôn hết tiền mình có vào thứ vô bổ đó…
Tôi hỗn láo với thầy cô…
Tôi gây sự với bạn bè…
Tôi không nghe lời cha mẹ…

Mỗi ngày là một trận đòn đau
Mỗi ngày là máu và những vết bầm tím
Mỗi ngày là địa ngục

Tôi chỉ cảm thấy sao bố mẹ tôi tàn nhẫn thế…

Tôi muốn bỏ nhà đi…
Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ chẳng thể tự lo cho mình được
Tôi ở lại, tiếp tục là gánh nặng cho gia đình
Hèn nhát!

Mùa thi đến, mẹ tôi khóc hết nước mắt cầu xin tôi chăm chỉ học hành, năm đó là năm cuối cấp…

Tôi cũng lo, nhưng vì một lí do không hay ho gì. Tôi không muốn bạn bè tôi gặp tôi và hỏi: “Mày mà lại rớt vào trường tư sao?”

Tuổi dậy thì, sĩ diện hảo!

Nhưng lo thì lo, chơi thì vẫn cứ chơi…

“Cú shock” đầu đời: “bạn trai” tôi quen người khác cùng một lúc!
Tôi lại càng chán nản hơn…

*****

Vẫn như mọi ngày, tôi chú mục vào màn hình TV, không phải để coi một chương trình gì, chỉ để không phải học

Rồi một từ lướt qua, chỉ chưa đầy 1s: Westlife

Tôi đã không hề quan tâm gì đến nó…

*****

Một tối hôm nọ, tôi lang thang ngoài phố
Tôi ghé vào tiệm đĩa, lục lọi cho có lệ
Hai từ ấy chợt loé lên trong đầu tôi
Và tôi mua một chiếc

Không hiểu vì lí do gì, tôi vô cùng háo hức mở ra xem

Và rồi vô cùng thất vọng, chẳng có gì hay ho cả: Giai điệu nhàm chán, khuôn mặt bình thường…

Tôi quẳng nó sang một bên…

*****

Với một đứa con nít 14 tuổi, có gì cho tôi làm khi không học?

Tôi hết coi phim lại sang nghe nhạc
Hiển nhiên một điều tôi phải nghe đến chiếc đĩa ấy

Ngày này sang ngày khác, tôi đã không còn cảm thấy nó tầm thường lắm nữa

Tôi bắt đầu thấy hơi thích!

Thay thế cho game online bây giờ là google với một từ khoá duy nhất: Westlife

“Mưa dầm thấm lâu”
Thật đúng!

Tôi dần cảm thấy không thể thiếu họ…

Mục đích đã hình thành: Phải nhìn thấy họ, dù chỉ là một lần!

Với lí do trẻ con đó, tôi quay trở lại như trước đây: chỉ biết học ( dĩ nhiên là “gặm” vài bài hát của họ mỗi ngày! )

Một cách không hề khó khăn, tôi đậu vào trường cấp 3 tốt nhất với số điểm 40/50

*****

Cứ thế, họ từ niềm vui, trở thành động lực, rồi là nguồn an ủi…
Và ngay bây giờ, khi tôi type những dòng này, còn là chỗ dựa…

You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas
I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up... To more than I can be

Tôi muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, chỉ vì để xứng đáng là fan của họ (lại một lí do vô cùng trẻ con nữa!)

Mẹ là nơi tốt nhất để tâm sự, nhưng đôi lúc, có những chuyện mẹ tôi không thể hiểu, hay ít nhất là tôi nghĩ vậy!

Tôi tìm đến những bài hát của họ

Từng ca từ, từng giai điệu…
Tôi luôn cảm thấy khá hơn rất nhiều sau mỗi lần như thế

Tôi ít khóc hơn
Trở nên người lớn hơn (mẹ tôi nhận xét như vậy)
Biết kiềm chế bản thân nhiều hơn

*****

Có họ, thế giới này thật đẹp!
Không phải thế giới này thật tuyệt vời vì họ tồn tại
Mà là họ giúp tôi nhận ra rằng thế giới này không chán ngắt, buồn tẻ như tôi vẫn nghĩ!

Đến bây giờ tôi vẫn thật sự không hiểu vì sao
Nhưng họ khiến tôi hiểu rằng tôi cần phải trân trọng những gì tôi có: Bạn bè, gia đình…

Hai năm lớp 10 và lớp 11, tôi đã cố gắng rất nhiều, và đạt được kết quả mong muốn
Tôi còn phải cố gắng nhiều hơn và nhiều hơn nữa cho năm học tiếp theo, nếu tôi muốn thi vào trường đại học mình mơ ước

Ban đầu, tôi học, bởi vì tôi biết, chỉ có học thật giỏi thì sau này tôi mới có một công việc ổn định, và khi tôi đã có đủ tiền, tôi sẽ có thể nhìn thấy họ, một lần, dù chỉ một lần thôi!

Nhưng rồi thời gian lướt đi, mục đích của tôi thay đổi

Bây giờ tôi học, thứ nhất là để khiến bố mẹ tôi tự hào, và thứ hai là để chính bản thân mình có một tương lai xán lạn

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên thứ đầu tiên tôi muốn khi tôi đã thành công

*****

Thời gian lại lướt đi

Tôi không còn ré lên hay là té ghế mỗi lần nhìn thấy họ thật “cute” nữa!

Thay vào đó là những nụ cười, những nụ cười mỉm thoáng qua

Ai đó đã nói: “Qua thời gian, tình yêu sẽ biến đổi từ sự say mê thưở ban đầu thành niềm tin vững chắc”

Còn tôi với họ thì phải chuyển câu nói đó thành cái gì đây?

*****

Rồi một ngày kia
Mẹ tôi, với một thái độ vô cùng nghiêm túc và có phần hơi tức giận, đã yêu cầu tôi nói chuyện đàng hoàng

Mẹ tôi đã đọc nhật kí của tôi…

Và chắc các bạn cũng thừa biết trong đó có những gì

Mẹ tôi kịch liệt phản đối việc tôi “thần tượng” một nhóm nhạc và nhất quyết không cho phép tôi “mơ mộng” gì thêm nữa
Mẹ tôi bảo rằng mẹ tôi vô cùng thất vọng vì tôi chỉ lo nghĩ đến những thứ viển vông
Mẹ tôi cho đó là thứ “vớ vẩn”

Tôi đã không nói, đã không hề nói rằng lí do thật sự khiến tôi thức dậy học bài vào lúc 3h sáng là cái gì…

Tôi chỉ lắng nghe…

Tôi vẫn nghe nhạc của họ mỗi ngày, dù cho là lén lút…

Tôi vẫn dõi theo họ, dù cho là bị cấm đoán…

*****

Bản tính trẻ con khiến tôi nôn nóng nói về họ cho tất cả mọi người trên thế gian này mỗi khi có dịp

Bạn bè tôi thường hay hỏi duy nhất một câu sau khi xem qua điện thoại của tôi: “Sao toàn nhạc Westlife không vậy? Mày thích Westlife hả?”

Và chỉ cần có thế, tôi kể hết cho họ nghe

Nhưng sau khi nghe, họ không nói “thật vớ vẩn” thì cũng là “rồi một ngày nào đó cũng hết thích thôi”

Những người cũng có “thần tượng” thì tất nhiên nói khác: “Idol của tao hơn”

*****

Ban đầu, tôi vô cùng tức giận khi nghe những điều đó, dần dần tôi không nói gì về họ với ai nữa

Tôi chỉ nghĩ: “Làm sao họ hiểu được, đối với họ chỉ có tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình, tình yêu tổ quốc… thì mới đáng trân trọng, còn kiểu tình yêu này thì hoàn toàn là thứ vô bổ, nhăng nhít…”

Tôi phát cáu lên với bất cứ ai bảo tôi “mày điên rồi” mỗi lần họ biết tôi là hardcore fan của Westlife

……………………………

Nhưng như tôi đã nói
Họ giúp tôi biết tự chủ hơn

Tôi không bỏ đi và lườm nữa
Mà thay vào đó
Là suy nghĩ

Nếu như đây thật sự chỉ là say mê trẻ con nhất thời thì sao?
Nếu như một ngày nào đó tôi không cảm thấy gì ở họ nữa thì sao?

Liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến cuộc đời của tôi?

Nếu như không có 1s “định mệnh” đó, bây giờ tôi sẽ là gì?
Một tên ăn cắp vị thành niên?

Vì nếu không có họ liệu tôi sẽ chấm dứt ý định bỏ nhà đi?
Và rồi phải làm bất cứ điều gì để kiếm miếng ăn?

Oh, dĩ nhiên là không rồi!

Nếu không có họ, liệu tôi có còn ngồi đây type những dòng này?

Vớ vẩn cũng được, trẻ con cũng được, say mê nhất thời cũng không sao…

Điều quan trọng, họ đã giúp tôi quá nhiều…

*****

Từ khi họ xuất hiện trong tôi

Tôi bỗng nhận ra rằng tôi là một đứa trẻ thật may mắn khi có một mái ấm, một tuổi thơ êm đềm, không những được ăn no mặc ấm mà còn là ăn ngon mặc đẹp

Tôi bỗng nhận ra rằng còn bao nhiêu triệu triệu người bất hạnh hơn tôi

Tôi bỗng nhận ra rằng tôi đã bất hiếu thế nào khi để bố mẹ tôi phải mãi lo lắng cho tương lai của đứa con hư hỏng

Tôi bỗng nhận ra rằng tôi sẽ hối hận đến đâu nếu bố mẹ tôi không còn trên thế gian này nữa

Tôi bỗng nhận ra rằng tôi đã để vuột mất biết bao điều

Tôi bỗng nhận ra rằng cái gì là quan trọng

*****

Chỉ bởi vì có họ, mà tôi luôn tin tưởng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn

Học hành, bạn bè, gia đình…

Người ta nói: “Cuộc đời con người là một tấn bi kịch”

Chỉ bởi vì có họ, mà tôi đủ dũng cảm để đối mặt và vượt qua tất cả

Tôi không khóc, không suy sụp, không chán nản, không đổ lỗi cho ai, không than thân trách phận, cũng không cho rằng cuộc đời này thật bất công…

Tôi chỉ biết rồi mọi chuyện sẽ qua
Vì tôi còn có họ

*****

Đôi khi, đến tận hơi thở cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi, ta mới nhận ra rằng ai mới là người ta yêu nhất, và tên họ là từ sau chót ta có thể thốt lên

Dẫu từ sau chót đó của tôi không phải là Westlife, tôi vẫn không bao giờ hối hận vì đã dành quá nhiều chỗ trong trái tim tôi cho họ, như ngay giây phút này

Đã hơn hai năm trôi qua, cảm giác khi nghĩ đến họ, khi nghe họ hát, khi nhìn thấy họ, vẫn như khoảnh khắc đầu tiên tôi bắt đầu cảm thấy thích: Xốn xang, và hơn cả là sự bình yên tuyệt đối…

Có lẽ tất cả mọi xúc cảm này không phải là yêu, nhưng ít nhất, đó cũng là lòng biết ơn sâu sắc.

Vietnamese Westlife Fan Community

Đăng nhận xét