MORE THAN JUST... BEAUTIFUL! - Becky87

... the courage to show, to letting you know. I never felt so much love before... Đó là câu đầu tiên trong bài hát đầu tiên tôi nghe giọng anh cất lên. Vâng, ca khúc If I Let You Go - chất teenpop đơn giản và nhẹ nhàng, clip không mấy ấn tượng.

MORE THAN JUST... BEAUTIFUL!

Tác giả: Becky87

It's little dreams not only I have...
Those are the things that Markie's mine
It'll be like flying without wings
When I'm your special thing
I'm flying in my dreams...

*****

... the courage to show
to letting you know
I never felt so much love before...



Đó là câu đầu tiên trong bài hát đầu tiên tôi nghe giọng anh cất lên. Vâng, ca khúc If I Let You Go - chất teenpop đơn giản và nhẹ nhàng, clip không mấy ấn tượng. Nhưng, ngay trong cái lần "đầu tiên" ấy, chất giọng nhừa nhựa của anh chàng tóc đen (cách đây không lâu tôi mới biết màu tóc thật của anh là nâu sẫm), áo sơ-mi đen và có đôi mắt sâu đã thu hút tôi... tám năm rồi. Cho đến bây giờ giọng hát lạ lùng đó đã giữ một vị trí quan trọng trong tôi... Không, lẽ nào chỉ là giọng hát!

Tôi đã từng không biết rằng tôi sẽ yêu anh nhiều đến thế...
Tôi đã từng không biết rằng rồi tôi sẽ không để anh đi khỏi trái tim tôi, dù chỉ một lần...
Chàng trai có cái tên cũng đẹp như con người anh: Marcus Michael Patrick Feehily.

Phải nói rằng may mắn cho tôi bởi anh là thành viên của Westlife - nhóm nhạc trọn vẹn cả tài và sắc vừa ra đời đã gây ấn tượng mạnh bằng kỷ lục năm single trong debut album, sau đó là bảy single liên tiếp đạt No.1 UK. Cũng có nghĩa ngay từ đầu tin tức về năm chàng trai Ireland đã dồn dập giành chỗ trên tờ báo HHT mà ngày ấy vẫn còn đáng xem. Tôi biết tên anh cùng cả nhóm, biết thêm những mẩu chuyện nhỏ nhỏ hay hay. "Các anh ấy dễ thương" - tôi nghĩ - "và Mark dễ thương nhất!" Thật sự ngày ấy trông anh dễ thương quá :x, kiểu ngây thơ của con trai mới lớn mà còn hơn thế nữa vì má anh quá hồng và môi anh quá đỏ... Tôi từng nghĩ đó là do trang điểm... nhưng Kian, Nicky, Shane và Bryan không như vậy? Giờ thì tôi biết chắc anh thừa hưởng từ mẹ nét đẹp tự nhiên ấy :”>. Kế đến là hai chiếc răng cửa to cộ mà bằng cách nào đấy vẫn hài hòa với gương mặt gọn gàng, chưa kể cái lúm đồng tiền duyên không tả nổi! Nào đã hết, đôi mắt anh (màu xanh lơ, xanh xám hay xanh biển sậm, tôi không chắc, mà cũng có gì ảnh hưởng đâu!), những sợi mi dài và rậm, cả đôi lông mày dài sắc nét... Đôi mắt chứa đựng cả một đại dương. Tôi đoán anh hẳn là người nhạy cảm và sâu sắc. Mà quả đúng vậy, như những gì mãi sau này tôi mới nghe, mới đọc...

...To hold you in my arms
To pomise you my love
To tell you from my heart
You're all I'm thinking of...

Và My Love được phát hành, lôi cuốn không biết bao nhiêu trái tim trẻ tuổi rung động theo giai điệu ngọt ngào và cảnh quay tuyệt vời của nó.

Và tôi nhận ra anh đã cao thêm một chút, đẹp trai thêm một chút (:”>), hát hay thêm một chút (dù giọng anh vốn đã rất đặc biệt rồi!).

Và nụ cười ấy... bỗng nhiên bừng sáng...

*****

Và từ đó, tôi "yêu" anh.

Người ta vẫn có quan niệm rõ ràng rằng tình yêu là duy nhất nhưng thứ gần giống tình yêu thì rất nhiêu. Một trong số đó là sự ái mộ của fan với thần tượng, và rằng bạn không thể yêu một người không quen biết...

Thì đã sao ?

Một đứa con gái đang lớn không bao giờ bỏ thời gian suy xét xem nó có "yêu" thần tuợng của nó hay không, bất kể là thần tượng thể thao, âm nhạc hay điện ảnh, hoặc lĩnh vực nào đó khác. Vì chắc chắn đã tôn là thần tượng thì trước hết, nó phải yêu mến người ấy.

Và như thế, tôi yêu anh.

Nói chính xác hơn, tôi đã biết đến anh vì anh ở trong Westlife. Tôi ngưỡng mộ họ, yêu thích âm nhạc của họ, song tôi đã xác định rằng anh không phải Westlife, anh là anh - nếu lúc nào đó anh rời nhóm để theo đuổi sự nghiệp riêng, tôi vẫn sẽ ủng hộ anh hết lòng (May thay, đến tận giờ anh vẫn ở đó và vẫn thành công cùng Westlife, dù phần tôi, tôi cá rằng anh đủ khả năng trở thành một soloist tầm cỡ)...

Mấy năm trôi qua, kênh MTV ngừng rót các chương trình lẻ vào Việt Nam, dòng rock, hiphop, rap... tiếm ngôi nhạc pop. Ngoài ra còn cả những "cải tiến" đến phát chán nản của HHT. Tôi ngừng mua báo, hầu như bặt tin anh và cũng hiếm nghe lại các ca khúc Westlife vì một lẽ... đau thương là nhà tôi chưa sắm đầu đĩa TT-TT. Từ album Greatest Hits Vol.1: Unbreakable trở đi tôi không được trông thấy anh, nghe giọng anh. Tôi không hề biết chính anh đã thay đổi rất nhiều khi ra đĩa nhạc đó - năm anh 22 tuổi.

...This love is unbreakable
Through fire and flame
When all this is over
Our love still remains...

Nhưng tôi vẫn yêu anh.

Năm 2003 tôi bắt đầu online thường xuyên hơn (đương nhiên là để vào ACC ^_^ !). Tôi chưa rành cách tìm kiếm thông tin trên net mà cũng không chủ động tìm tin về anh. Nghĩ cũng lạ, dường như lúc đó tôi đinh ninh Westlife đã tan rã rồi. Tôi yêu anh, đặt tên anh cạnh Becks và hai người nữa, tôi lập ra "bộ tứ thần tượng", nhưng tôi không tìm tin về anh.

Đó là một điều đáng tiếc...

Mãi đến năm 2005 tôi mới quay lại là một Westlife fan đúng nghĩa khi ra vào topic Westlife ở ACC. Tôi nhớ mình đã tức giận thế nào trước những bài viết đả kích, xúc phạm Westlife... Ngay ở đây, tôi lại vui sướng ra sao bởi những bản dịch lời Westlife songs của tôi được tán thưởng. Tôi hạnh phúc hiểu rằng mình không phải Westlife fan duy nhất còn tồn tại. Ngày trôi qua yên ả... Rồi bỗng nhiên tôi như bước hụt: Anh nói rằng anh là người đồng tính.

Tôi choáng váng, không tin vào mắt mình... "Anh ấy nói ra điều đó..."
Tôi chỉ là đứa trẻ con...
Tôi đau.

...I'm never gonna say goodbye
Cos I never wanna see you cry
I swore to you my love would remain
And I swear it all over again...

Tôi viết một bài như lời tạm biệt anh, "chàng trai tóc đen dong dỏng, đôi mắt sâu hút hồn và giọng ca cao vút" của tôi. Đành rằng không bao giờ có thể quên anh, nhưng ít nhất, bấy giờ tôi muốn trốn tránh... Trốn tránh anh, trốn tránh nỗi đau, trốn tránh sự thật.

Tôi đã yêu anh nhiều hơn tôi tưởng.

*****

Lần thứ ba, tôi biết tôi yêu anh...

... là khi cô bé đó tới J. Chỉ một bài viết đủ để nhắc tôi nhớ về hình ảnh anh, tất cả những gì về anh tôi đã đọc. Và một lần nữa, giọng hát anh...

Face to Face, album thứ bảy. Tôi nghe, say đắm...
... như chưa từng ngọt ngào đến thế... trong You Raise Me Up
... như chưa từng tha thiết đến thế... trong When You Tell Me That You Love Me
... như chưa từng dữ dội đến thế... trong Hit You With The Real Thing
... như chưa từng yêu anh đến thế.

Khởi đầu từ giọng hát, ngừng lại ở nụ cười: Tôi yêu anh.

Giờ đây, lại từ giọng hát, tôi mong muốn biết thật nhiều điều về anh! Tôi tìm được những dòng cảm ơn anh viết cho mỗi dịp phát hành album... Chân thành, sâu sắc, đôi chỗ rất hóm hỉnh! Đặc biệt nhất, có một câu mà dù quên hết những chuyện khác, tôi không thể không nhớ rõ: "Always be proud of yourself and understand that it’s your individuality that makes you beautiful."

Anh gửi đến chúng tôi - các Westlife fan - thông điệp đó trong album Greatest Hits Vol.1: Unbreakable, năm anh 22 tuổi. Bạn thắc mắc tại sao tôi cứ nhắc đi nhắc lại điều này?

Vào năm 21 tuổi, anh thừa nhận với bản thân cái sự thật sau này sẽ làm tôi đau đến mức muốn quên anh...

Sự thật đó, anh chấp nhận. Liệu có là dễ dàng?

Chắc chắn anh đã phải tự dằn vặt và đau khổ nhiều. Nhưng anh không mặc cảm. Ngược lại, anh tin rằng cá tính mới thực sự làm nên vẻ đẹp mỗi con người. Chẳng phải ngẫu nhiên mà anh viết câu đó trong Greatest Hits Vol.1... Anh động viên chúng tôi và, cùng lúc, tự động viên chính mình.

Trước đó trong mắt tôi, anh là người con trai có khuôn mặt đẹp và giọng hát đẹp.

Sau đó, tôi biết rằng tâm hồn anh cũng thật đẹp: Vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ.

...The more I know of you
is the more I know I love you
The more that I'm sure
I want you forever and ever more...

Chưa từng như bây giờ trong quá khứ - tôi hiểu rằng tôi rất, rất, rất yêu anh.

*****

Tám năm trôi qua, tôi từ một đứa bé con trở thành thiếu nữ ^-^, anh từ cậu thiếu niên trở thành trang nam nhi thực thụ.

Ngoại hình anh đã thay đổi: Môi anh vẫn đỏ, má anh vẫn hồng, hai chiếc răng cửa vẫn chẳng nhỏ đi, lúm đồng tiền vẫn hiện ra mỗi khi anh cười, đôi mắt anh vẫn chứa đựng cả một đại dương và nụ cười ấy vẫn bừng sáng... Song anh bớt đi chút ít dễ thương mà có thêm rất nhiều quyến rũ :”>. Anh hấp dẫn và manly... Một đôi lần anh tăng cân nhưng có hề chi? Từ xưa vẫn thế, anh dễ dàng lên và giảm cân như trẻ nít...

Giọng hát anh đã thay đổi: Tất nhiên là theo hướng đi lên, khỏe hơn. Anh tiếp tục đảm nhiệm những phần hát khó với độ trầm, độ cao, độ "phiêu" khó lý giải, thường cũng là những đoạn mang nhiều cảm xúc nhất trong bài...

Quan trọng hơn hết: Cuộc sống của anh thay đổi. Người tôi yêu không còn cô độc nữa.

Anh đã tìm được một người. Một người mà anh miêu tả như "a missing piece of me that I haven’t had for so long and something I always longed to have and now I have it".

Tôi ganh tị với cậu ta song giống như biết bao fans khác, tôi hạnh phúc vì anh hạnh phúc. Hạnh phúc đó do một chàng trai hay một cô gái đưa lại thì có khác gì đâu? Anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc không chỉ vì anh đã từng đau khổ, mà còn vì anh đủ can đảm nắm bắt nó, và sống là chính mình.

...It's finally a chance
to say "Hey, I Love You"
Never again...
... to be all alone...

*****

Anh sẽ không bao giờ cô độc nữa đâu, anh nhỉ...
Và em cũng đã thay đổi “list”của em rồi. Với hai người kia em chỉ “rất thích”...
Còn chữ “yêu” em chỉ dành cho hai anh thôi !
Beckie và...

... Markie."
Vietnamese Westlife Fan Community

Đăng nhận xét