nam an
“Cậu Út con đâu rồi?”“Ổng ở trong nhà vệ sinh ấy!”
“Dạ!”
Con bé lớp Bốn quăng cặp, chạy một mạch vô nhà sau của cái quán cà phê mà cậu nó làm chủ rồi đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh!
Ông cậu bụng bự bước ra, nó nhảy xổ lên:
“MỞ MY LOVE CHO CON,NHANH LÊN,NHANH LÊN!”
“Ááááá! Trời ơi là trời! Làm cái quỉ gì thế?”-cậu nó hết hồn.
Dường như không quan tâm,nó nói dồn tiếp:“Mở My Love cho con”
“Nữa hả? Lần nào tới cũng đòi có một bài vậy, tính làm khách của tui ngán tới chết sao?”
“Lâu lâu con mới qua chơi có một bữa mà.Đi Út!”-nó nài nỉ van xin
Đến nước này,ông cậu đành phải mở cho nó nghe.
Vậy là nó lại được vừa ngồi ăn kem miễn phí của cậu Út, vừa được nghe bài hát mà không biết từ lúc nào,hay làm sao đã khiến nó chết mê chết mệt.
An emty street
An emty house
A hole inside my heart
Những ca từ đẹp như mơ này nó có thể nghe bất cứ lúc nào,lúc vui,lúc buồn,lúc ăn cơm,trước khi đi ngủ thậm chí trong lúc đang trong…nhà tắm.Cứ như thế, My Love đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của nó.
Bốn năm trôi qua, con bé đó đã tròn 13 tuổi.Nó bắt đầu cảm thấy thinh thích một cậu bạn trong lớp.Nhưng quái thật! Chẳng biết cậu bạn đó có thích nó hay không nhưng mỗi lần 2 đứa gặp nhau là cãi lộn ì xèo,nhiều khi chỉ vì những lí do vô cùng lãng xẹt.Cứ nghĩ là những cuộc cãi nhau ấy sẽ không bao giờ chấm dứt thì một hôm,trong một tiết trống giờ,giữa một mớ âm thanh hỗn loạn,nó chợt băt gặp điệu nhạc quen thuộc:
I try to read
I go to work
I’m laughing with my friend
But I can’t stop
To keep myself from thinking, oh no
Chính là cái thằng đáng ghét đó-đang nghêu ngao hát trong lúc viết nguệch ngọac cái gì nó không rõ.
Hít một hơi thiệt sâu,nó đánh liều tiếp lời:
I wonder how
I wonder why
I wonder where they are
The days we had
The songs we sang together, oh yeah
Cậu bạn ngừng viết,ngước mặt lên,mắt trợn ngược nhìn nó:Bà…bà biết bài đó hả?
“Ông giỡn hoài,tui thuộc từng chữ khi mới học lớp Bốn cơ!”-nó hào hứng
Cậu bạn hỏi tiếp:“Bà coi video chưa?”
“Rồi! Mark nhìn trong đó đẹp lắm!”
“Mark? A! Răng hô!”
Nó cắn môi,tay chống hông:“Tui quánh ông bây giờ! Cái đó gọi là răng-hơi-to-hơn-bình-thường-tí-xíu.Hô hồi nào?Mà vẫn dễ thương chứ bộ”
Bình thường mà nó nói kiểu đó thì thế nào cũng bị đốp chát lại ngay,thế mà hôm nay,cậu bạn ấy tự dưng lắp bắp,tay gãi gãi đầu ra chiều bối rối: “Bà…Ờ…bà…cũng…cũng vậy!”
Nó giật thót,hồi hộp chồm tới hỏi: “Hả???Ý ông là răng to hay là…ờ…dễ thương?”
“Cái đó…cái đó…ai…biết!”
Giữa cái lớp loạn cào cào,có hai đứa nhỏ im như thóc.
1…2…3!
“Ê!KHÔNG BIẾT LÀ SAO? NÓI COI!”
“ĐỒ DZÔ DZIÊN!MẮC GÌ TUI PHẢI NÓI???”
Vậy là cãi nhau!Thế đấy! Nhưng nhờ My Love mà lần đầu tiên kể từ khi nó thích cậu bạn,nó được nói chuyện nhẹ nhàng với cậu mà không phải cãi nhau.Và biết đâu,trên đời này lại có thêm một người nghĩ rằng nó dễ thương!Tuy bây giờ,nó đã hết thích cậu bạn đó nhưng mỗi lần nghe My Love,nó lại được nhớ về kỉ niệm ngộ nghĩnh hồi xưa.
Nó thích My Love nhiều như nó thích hát vậy, nhưng nó nhát lắm. “Giọng mình như bò rống!”-nó nghĩ. Thế nên nó chỉ dám hát đủ để cho mình nó nghe thôi.Nhưng trời xui đất khiến kiểu nào mà một hôm, ông thầy Anh văn nổi hứng bắt thi hát. Chẳng nhớ rõ như thế nào mà nó lại đứng trên bục giảng, tay cầm micro; chỉ nhớ nó làm vậy là vì bị ép buộc. “Con,…con không biết hát!”- miệng nó lắp bắp, tim đập loạn xạ. “Hông sao đâu con, cùng lắm bị quăng dép vô mặt là xong!”-cậu nói đùa của thầy làm cả lớp bật cười còn nó thì mặt tái mét! Đầu óc rối tung, nó không biết nên làm gì thì bỗng nhiên, hình ảnh về một bầu trời ngắt xanh, những bãi cát trắng dịu dàng cùng năm “hoàng tử” dễ thương trong lòng nó hiện ra. Một cách vô thức nó đã hát bài ca đó.Cả lớp im lặng-ít nhất thì nó đã cảm thấy như thế. “To see you once again, my love”-nó kết thúc bài hát, một tràng pháo tay vang lên đủ để làm nổ tung trái tim của nó. Nó hát đâu đến nỗi…phải không? Từ đó, nó hết nhát luôn, lần nào cũng đòi lên hát. Mà cứ hát đúng có một bài nên khán giả ngán tận cổ. Vậy mà, nó vẫn thấy rất vui. Một lần nữa, My Love lại trở thành người anh hùng của nó!
Phải,người anh hùng của nó…bài hát kì diệu đó đã làm cho con nhóc ấy cười không biết bao nhiêu là lần. Nhưng cũng chính bài hát đó cũng đã khiến cho nó khóc một trận đã đời, khóc hết cả nước mắt. Nó nhớ cực kì rõ. Thứ sáu ngày 21 tháng 10 năm ngoái, trong tiết nhạc-ngay trong tiết nhạc cơ đấy!-cô bạn thân nhất đã báo cho nó một tin mà cho tới bây giờ, một phần trong nó vẫn không hề muốn chấp nhận: Westlife tan rã!!! “Ê, tớ không thích giỡn kiểu đó nha!”-nó không tin,hay nói chính xác là nó không muốn tin. “Nghe này! Như biết An sẽ buồn lắm nhưng mà Như nói thật đấy.Như mới lên mạng hôm qua.” Nó sững sờ, cũng có thể tim nó đã ngừng đập trong một thoáng.Nó gục đầu xuống bàn, cố gắng không khóc. Nó không muốn khóc ngay giữa lớp, không muốn tin rằng một phần tuổi thơ của nó sắp vỡ ra thành bốn mảnh, bốn mảnh xinh đẹp (thật ra một mảnh nữa đã ra đi trước đó rồi!). Nó cắn môi để giữ lại những giọt nước mắt lăn dài, thật chặt. Song, cuối cùng mọi cố gắng đã thất bại khi điệu nhạc đó lại vang lên-nhỏ bạn thân đã nhờ thầy giáo mở giúp bài hát ấy. Nó khóc-nó gục mặt khóc-lần đầu tiên nó khóc khi mất đi một cái gì đó quá đỗi thân thuộc (lúc trước toàn khóc vì bị mẹ đánh thôi).Nó mặc cho tụi bạn nhìn nó tò mò,mặc cho những đứa ghét nó nói xấu,mặc cả những lời an ủi của nhỏ bạn thân,nó khóc…
A hole inside my heart-cảm giác này...ôi!…ngày hôm đó…tệ quá phải không? My Love ơi!
…
Sáng thứ bảy năm 14 tuổi…
Tò te tí te
“Annnnnn, tin nhắn!”
“Dạạạạạ!!!”
Nội dung: Westlife- my love-channel v
From: Bò Ú (cô bạn thân í!)
“Cái quỉ gì đây? Hả??? Ê, Dem (thằng em trai) bật Channel V chút coi!Nhanh lên,nhanh lên!”
“Em đang coi!”
“Tí thôi,lẹ đi,hết của tui bây giờ”
“Rồi,rồi! Mệt quá!”
Sáng thứ hai tuần sau
“Cảm ơn Như nhé, coi trên ti vi vẫn sướng hơn trên mạng!”
“Ờ, An hết buồn hẳn rồi nhỉ?”
“Tại quyết định của Westlife là đó lí do hết mà, Westlife vui là An vui rồi,hồi đó An ích kỉ quá há!”
“Giống tình yêu quá An ơi!”
“Tình yêu chớ còn cái gì nữa!”
“Vậy là ổn rồi phải hông?”
“Ừ!”
“Nhớ hồi nào khóc bù lu bù loa!”
“Hì hì,còn bây giờ thì đang rất là vui!”
“Sao vui!”
“Vui vì mấy tuần trước tìm được một gia đình dễ thương ở V-West,rồi sau này An vẫn sẽ còn được nghe giọng của Shane với Mark mà! Và quan trọng nhất là vì An biết Westlife sẽ luôn luôn là My Love của An!”
Tùng!Tùng!Tùng! Tiếng trống trường ngân vang; con bé ấy nắm tay cô bạn thân chạy thật nhanh vào lớp.
Westlife,promise me,Always be My Love!
Sáng thứ bảy năm 14 tuổi…
Tò te tí te
“Annnnnn, tin nhắn!”
“Dạạạạạ!!!”
Nội dung: Westlife- my love-channel v
From: Bò Ú (cô bạn thân í!)
“Cái quỉ gì đây? Hả??? Ê, Dem (thằng em trai) bật Channel V chút coi!Nhanh lên,nhanh lên!”
“Em đang coi!”
“Tí thôi,lẹ đi,hết của tui bây giờ”
“Rồi,rồi! Mệt quá!”
Sáng thứ hai tuần sau
“Cảm ơn Như nhé, coi trên ti vi vẫn sướng hơn trên mạng!”
“Ờ, An hết buồn hẳn rồi nhỉ?”
“Tại quyết định của Westlife là đó lí do hết mà, Westlife vui là An vui rồi,hồi đó An ích kỉ quá há!”
“Giống tình yêu quá An ơi!”
“Tình yêu chớ còn cái gì nữa!”
“Vậy là ổn rồi phải hông?”
“Ừ!”
“Nhớ hồi nào khóc bù lu bù loa!”
“Hì hì,còn bây giờ thì đang rất là vui!”
“Sao vui!”
“Vui vì mấy tuần trước tìm được một gia đình dễ thương ở V-West,rồi sau này An vẫn sẽ còn được nghe giọng của Shane với Mark mà! Và quan trọng nhất là vì An biết Westlife sẽ luôn luôn là My Love của An!”
Tùng!Tùng!Tùng! Tiếng trống trường ngân vang; con bé ấy nắm tay cô bạn thân chạy thật nhanh vào lớp.
Westlife,promise me,Always be My Love!