Cô bé và con ngựa đen - Chêne - Fan Fiction

Sligo đẹp! 6 năm sống ở vùng quê nhỏ bé này, từ khi sinh ra, cậu bé đã quá quen với không gian mênh mông, thanh bình và yên ả nơi đây. Nhà cậu sở hữu một trang trại nho nhỏ, nhưng với một đứa bé mới hơn 6 tuổi thì nó lại chẳng có vẻ nho nhỏ tí nào. Đây là cuộc sống của cậu, là thế giới tươi đẹp của cậu! Những người hàng xóm xung quanh thật tuyệt vời, cậu thấy hình như người dân ở mảnh đất này ai cũng tốt bụng cả, vì ai cũng khen cậu rất xinh, rất dễ thương, thỉnh thoảng họ còn gọi cậu vào nhà chơi và cho mấy cái bánh mật. Thật quá tốt bụng còn gì nữa!

Cô bé và con ngựa đen

Tác giả: Chêne



Sligo đẹp! 6 năm sống ở vùng quê nhỏ bé này, từ khi sinh ra, cậu bé đã quá quen với không gian mênh mông, thanh bình và yên ả nơi đây. Nhà cậu sở hữu một trang trại nho nhỏ, nhưng với một đứa bé mới hơn 6 tuổi thì nó lại chẳng có vẻ nho nhỏ tí nào. Đây là cuộc sống của cậu, là thế giới tươi đẹp của cậu! Những người hàng xóm xung quanh thật tuyệt vời, cậu thấy hình như người dân ở mảnh đất này ai cũng tốt bụng cả, vì ai cũng khen cậu rất xinh, rất dễ thương, thỉnh thoảng họ còn gọi cậu vào nhà chơi và cho mấy cái bánh mật. Thật quá tốt bụng còn gì nữa!
- Họ cũng dễ thương đấy chứ, có kém gì mình đâu!

Trời cuối đông hơi lạnh, tuyết đã không còn đóng cục dưới những gốc cây cỏ, thay vào đó là những giọt sương sớm trong veo kéo vài ngọn cỏ non trĩu xuống, xanh mướt! Hôm nay cậu bé dậy sớm hơn mọi ngày, chỉ tại những tiếng chuông điện thoại cứ rú điên rồ từ tinh mơ, bình thường thì điều đó cũng khó mà kéo cậu ra khỏi chăn ấm, bố mẹ sẽ nghe mà. Nhưng hôm nay thì:
- Shane, điện thoại của con này!
- Mẹ cứ bảo là con ốm liệt giường, ko đủ sức trả lời đâu! - giọng nói của một kẻ "ốm liệt giường" vẫn còn ngái ngủ vang ra ngoài phòng khách.
- Cậu ta bảo có việc gấp lắm. Ra nghe đi! Mà từ nay bỏ ngay kiểu nói ấy đi nếu con không muốn mẹ sơn Nalif thành màu hồng!

Bà Mae Filan rất tâm đắc vì đã nghĩ ra kế này, bà đã sử dụng nó không biết bao nhiêu lần với đứa con trai bé bỏng mà chưa một lần thất bại. Kể ra thì cũng tội nghiệp khi cứ dọa trẻ con như thế nhưng … biết làm sao được. Nalif là con ngựa yêu ngựa quý của thằng bé, chính nó đã nghĩ ra cái tên ấy, Nalif - chữ viết ngược của gia đình: Filan, nó thông minh thật!
- Chẳng biết lũ nhóc có gì mà gấp thế! – bà nhí nhủm cười.

… Không bất ngờ gì khi thấy Shane đang lững thững rời khỏi tổ ấm, lê ra phòng ngoài với cái đầu bù xù như chính cái tổ của nó. Cậu bé nhăn nhó suốt cả quãng thời gian từ khi nhấc cái chăn ra khỏi cơ thể, thò từng chân một xuống đất, với lấy chiếc manto khoác tạm lên người, rón rén đi ra chỗ điện thoại. Không biết tên nào, nói chuyện gì nghiêm trọng mà phải dựng nó dậy từ giờ này!
- Ai!
- Kian đây mà! Nghe nói "cậu ốm liệt giường"! - đầu dây bên kia đai giọng.
- Nói nhanh đi! Xin người!
- Tớ có cái này hay lắm, tờ vừa học được … uhm nói chung là rất tuyệt. Đảm bảo cậu sẽ thích hơn mấy cái bánh mật nhiều. Tớ sẽ sang nhà cậu ngay bây giờ đấy! bye! (tút… tút …)

- Mẹ ơi, gấp chăn giùm con, con … bận lắm!
Shane chạy ra ngoài, ôm cây cột nhà, nhăn mặt nhìn ra cổng, chờ đứa bạn thân. Mãi mà Kian vẫn chưa tới, Shane hơi bực mình, nhà hai đứa cách nhau có 20 phút đi bộ! Mắt nó lại đang bắt đầu lim dim.
- Shane, ngủ ngoài này đấy hả!
- Dạ!... Ai … ai cơ ạ?
- Vào nhà rửa mặt chải đầu đi, nhìn mấy cái tóc kìa. Nhanh lên nếu không …
- … bố sẽ sơn con Nalif thành màu hồng chứ gì! Lại cả bố cũng có cái thú vui đó! - thằng bé phụng phịu.

Đầu tóc, áo quần phẳng phiu, không hiểu sao Shane thấy đời tươi đẹp hẳn! Hôm nay trời có nắng nhẹ. Tuyệt thật! Nắng vàng như lông con gà mái cứ tranh cướp với mẹ mấy quả trứng làm bánh bông lan sáng hôm qua, nắng vàng như cái váy của chị Yvonne, vàng như tóc hai đứa trẻ đang đứng trước cổng nhà.
- Kian! Tớ sẽ không trả cái đồng hồ cát nữa vì cậu đã làm hỏng giấc ngủ của tớ, bắt tớ phải đợi và bị bố mắng.
- Xin lỗi! nhưng hôm qua mẹ cậu đã đưa đồng hồ cho tớ rồi! - Kian tỉnh bơ nhìn đứa bạn mình đang … hình như là đang tiếc - … uhm … Chỉ tại con bé này!
- Ai thế? – Shane chăm chăm nhìn đứa bé bên cạnh Kian, trông nó gầy, yếu ớt, nước da xạm xạm, chỉ được mỗi mái tóc vàng óng đẹp tuyệt!
- Gillian! Em họ tớ, bố mẹ đã nhận chăm sóc nó cho cô chú tớ trong mấy ngày họ bận đi công tác bên Anh. Hôm nay lại chỉ có tớ với nó ở nhà, nó cứ nằng nặc đòi theo, bảo là ở một mình sợ ma, với lại …
- Thôi được rồi! Thế cậu có gì hay nào!
- À, cậu sẽ ngạc nhiên cho mà xem! Tớ đã biết cạo râu rồi đấy!
- Thật thế à! Làm cách nào mà hay thế!
- Tớ đã dậy thật sớm để xem bố làm và mang trộm cả dao cạo đến đây này.- Kian vừa nói, vừa thò tay vào túi áo trong.
- Em sẽ mách bác!
- Đừng có xía vào chuyện người lớn! - Shane ra vẻ, nhưng rồi không biết nghĩ thế nào quay ngay về phía Kian - Nó có mách thật không?
- Nếu thế sẽ không có lần thứ 2 anh đưa em theo đâu, ở nhà mà chơi với lũ ma, nghe không?
Cô bé không nói gì, quay đi chỗ khác.
- Bây giờ bắt đầu thế nào?
- Chỉ cần đưa dao cạo qua qua lại lại dưới cằm là xong! Đơn giản vô cùng!
- Hừ, thế mà cũng nói! Có khác gì hôm trước tớ với cậu cạo lông con lợn nhà bà Marta!
- Đừng nhắc tới chuyện đó chứ! Tớ chẳng hiểu bà ta nghĩ gì mà cứ túm chúng ta lại bằng được để … bắt gắn lại lông cho con lợn vừa bẩn vừa xấu ấy. Còn cái này khác nhiều lắm! Phải có kem cạo nữa, bôi lên cằm rồi mới bắt đầu cạo. Bố tớ bảo như thế mới êm. Tớ cũng không quên mang nó theo đây!
Hai đứa hí hửng, chui ra đằng sau xe chở cỏ.
- Cạo râu thôi!
Gillian cũng theo sau, cô bé có vẻ hơi nhút nhát và kiệm lời.
Kian làm cho Shane và ngược lại, vì chúng không có gương. Công việc kéo dài chừng hơn 30 phút.
- Trông cậu bảnh ra ghê gớm!
- Cậu thì có kém gì! Mặt mày trơn tru hẳn!
- Có gì mà trơn tru! – Gillian bĩu môi - Còn không bằng lúc trước, nhìn hai anh kìa! Bao nhiêu vết xước thế kia!
Shane hơi cụt hứng. Công nhận là nó cũng thấy hơi xót xót ở cằm, nhưng chắc chắn cạo rồi thì phải trơn tru hơn trước chứ, con bé này … thật … biết gì mà nói!

Gillian đã không còn để ý đến 2 đứa con trai nữa, hình như nó đang chú ý đến cái gì đó ở hướng khác.
- Chúng ta thử lại chứ. Lần này phải bôi nhiều kem hơn, lần trước tớ thấy hình như chưa êm mấy! – Kian kéo tay Shane, còn cậu bé thì đang chăm chú nhìn xem cô bé kia định làm gì.
- Này! Đừng đụng đến nó! Sẽ bị đá bay ngay khi đến gần cách 0,3 m đấy!
Bất chấp lời ngăn cản của Shane, Gillian vẫn cứ tiến lại chỗ con ngựa đang nhấm nháp mấy cọng cỏ khô gần đó, đưa tay vuốt ve bộ lông mịn màng đen óng như hạt nhãn của nó.
- Có đá đâu! – Cô bé vênh váo
- Ai biết được! Bố đã nói thế mà! Một lúc nữa nó sẽ đá! Nó cần gì phải vội chứ! – Shane biện minh.
Và rồi … con ngựa đá thật! Cô bé la lên. Shane cũng la theo.
- Đã bảo đừng có lại gần mà!
Shane chạy vội lại bế xốc cô bé vào nhà, ầm ĩ gọi bố, Kian cuống quýt theo sau. Nó đặt cô bé lên chiếc fauteill ngay phòng khách, mỏi tay rã rời, dù Gillian có nhỏ bé thật nhưng vẫn là quá sức với một đứa trẻ mới hơn 6 tuổi khi phải bế cô bé chạy hùng hục từ giữa trang trại vào nhà.
- Em cháu … cháu, Gillian!... Làm … làm sao được hả bác? Kian trông có vẻ thảng thốt vô cùng.
- Đừng lo quá, may là nó chỉ bị thương nhẹ! Cô bé không chết ngất vì sợ là tốt rồi – Ông nói rồi quay sang Gillian: Cháu may mắn lắm đấy! Nhưng cháu rất dũng cảm!
Ông Filan có vẻ không bằng lòng với con trai:
- Sao lại để em nó lại gần con Carton, bố đã dặn bao nhiêu lần rồi hả?
- Con nói rồi, nó có nghe đâu! Mà con đã bế nó vào tận trong này còn gì. Biết nó không sao con đã mặc kệ! – Shane muốn phát khóc vì bị mắng oan.
- Thôi để bác đưa các cháu về, chân cô bé, Gillian phải không nhỉ, tên cháu rất hay đấy, Gilly sẽ khó khăn để đi bộ.
- Cảm ơn bác! - Kian vẫn chưa hoàn hồn - Có lẽ để hôm sau cháu lại sang chơi. Thế nhé, Shane!
Shane đi cùng 3 người ra chiếc xe nhỏ, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ hậm hực.
- Chào cậu, Kian, mai gặp! Chào bố!
- Cho bố xin lỗi! Con đã rất ngoan khi biết bế em vào nhà như thế!
Shane mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp, ngây thơ và trong sáng!
- Con sẽ quên chuyện này nếu bố không sơn hồng con Nalif!
Chiếc xe chuẩn bị chuyển bánh, bỗng vọng ra từ cánh cửa để mở, giọng đứa con gái nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi anh, Shane! Lần sau nhất định em sẽ nghe lời! Và … cảm ơn!
Shane lại cười, bây giờ thì nó đã cảm thấy hoàn toàn thoải mái, nụ cười ấy, nụ cười của một đứa trẻ 6 tuổi không hiểu sao đã ấm áp đến lạ kì!
- Gillian, cái tên hay thật đấy, nó cũng đâu khó chịu như mình nghĩ!
---------------------------------

- Shane, cho cậu này!
- Cậu tặng hoa cho tớ?! Có phải trời sắp bão không?
- Không phải tớ, của Gillian, nó bảo cậu đã hát rất hay và chúc mừng cậu! Mà còn nhớ Gillian là ai không!
- Nhớ qua qua, cô bé và con ngựa đen! – Shane cười nhẹ, nhớ lại kỷ niệm hồi còn bé – Nhưng sao không gặp, lại phải nhờ chuyển qua cậu thế này, tớ muốn thấy cô ấy giờ thế nào.
- Cũng không biết, lúc cậu hát xong thì nó bảo nhiều người tặng quá, không muốn hoa của nó lẫn vào giữa cả rừng hoa như thế. Lúc cậu vừa đến đây thì Gilly lại bảo có việc gấp phải đi ngay, thế là tớ …
- Vậy thì nhắn với cô ấy tớ cảm ơn và … còn điều này nữa, hoa của cô ấy rất đẹp!

~~~~~~~~~~

Shane, cậu bé thôn quê xinh xắn và dễ thương thuở nào đã trở thành chàng thanh niên đẹp trai và thu hút bậc nhất trường trung học Sligo. Cao 1m75 và dù được (hay bị) lũ bạn mệnh danh là "tên lùn thế kỷ", các cô gái vẫn cứ lần lượt đổ xiêu vẹo trước anh, mà đó là anh còn chẳng hề tung ra một "nhát cưa" nào cả. Cái vẻ ngoài thanh tú và hóm hỉnh cộng với giọng hát ngọt mà trong đã tình cờ trở thành thứ vũ khí vô cùng công hiệu làm bao trái tim phải chao đảo. Nhưng với Shane, anh vẫn chỉ có mẹ và các chị gái là những người phụ nữ để yêu thương.

Ngày tổ chức chuyến dã ngoại của trường đang được chuẩn bị khẩn trương và càng tới gần ngày đó Shane và những người bạn thân, Kian và Mark, càng bận rộn. Họ sẽ cùng nhau thể hiện một ca khúc trong buổi hội nhạc ngoài trời sẽ diễn ra trong chuyến dã ngoại này. Together girl forever là bài hát được chọn.
Phần biểu diễn của nhóm 3 chàng trai tài hoa và nổi tiếng khắp cả trường không bất ngờ khi thu hút hầu hết mọi cặp mắt hướng về. Những câu hát đầu tiên cất lên bằng giọng trầm và khỏe của Mark lập tức khiến không khí sôi động dịu đi, yên ắng! Rồi tới Shane, vẫn giọng hát thanh và ấm áp, ấm áp như chính nụ cười của anh:

Times that we've spent talking girl,
The ways I'd rather be,
Looking into your eyes and pretending girl,
You're in love with me

Không hiểu sao khi hát những lời ca ấy ánh mắt anh cứ bị hút vào một người. Một người con gái tóc vàng nâu, xoăn nhẹ, trông cô yếu ớt, da mặt hơi xạm và cả vóc dáng cũng không có gì nổi bật. Nhưng cô gái đó lại khiến cho Shane, chàng trai trong mơ của biết bao cô gái khác, phải hồi hộp, cô gái đó là lạ mà cũng quen quen, anh như bị cuốn vào trong đôi mắt ấy, tự nhiên không hiểu nổi chính mình, và dường như trong giây phút này anh chỉ hát cho riêng cô thôi!

We'll be together girl forever,
The way that it should be,
Together girl forever,
If only you could see,
I know now how I'm feeling girl,
My feelings are so true,
Together girl forever, me and you.

Anh thấy cô đang lẩm nhẩm hát theo. Lạ thật! Đây là ca khúc lần đầu được thể hiện, sao cô ấy biết được? Đúng rồi! Gillian! Kian đã từng nói Gillian sẽ cùng đi trong buổi dã ngoại này, chỉ có thể là cô ấy đã từng nghe Kian tập hát nhiều! Sao mình có thể quên được nhỉ?
Shane đang mất tập trung, nhưng hình như không ai nhận ra điều đó vì đang trong đoạn hát bè, có lẽ trừ cô ấy, anh cảm thấy ánh mắt bối rối của mình đã bị tóm được.

- Các anh hát rất tuyệt
- Cảm ơn cô em! Shane này, Gillian đấy, cậu nhận ra chứ!
- À … ừ (mình đoán không sai – Shane thầm nhủ), em vẫn gầy như trước! À … hoa đẹp lắm!
- Cậu sao thế, hoa ở đâu mà hoa! – Kian tiếp lời
- Ý mình là hoa hôm trước mà! Nhỉ!
Hai ánh mắt bắt gặp nhau! … Thoáng đỏ mặt! Thoáng cười!

Kian phải vội đi để chuẩn bị cho tiết mục riêng sắp tới, anh sẽ còn một bản đàn nữa mới xong nhiệm vụ tối nay, Mark cũng theo giúp một tay. Chỉ còn Shane và Gillian, hai người sóng đôi, bước đi giữa con mắt dõi theo của bao nhiêu người. Họ tới một nơi yên tĩnh hơn, nói chuyện và sau một vài câu mở đầu e dè có chút ngập ngừng, không khí dần sôi nổi. Ban đầu là những công việc hiện tại, những chuyện gia đình, bạn bè, rồi cả hai lại nhớ về trò cạo râu và về cú đá của con ngựa ngày xưa:
- Con ngựa ấy thế nào rồi, mà nó tên gì nhỉ?
- Carton, bố anh đã bán nó, không thể nào thuần được! Đúng là bất lực!
- Thế còn chú ngựa hồng của anh?
Lâu lắm Shane không còn nghe chuyện ngựa hồng ngựa đỏ này nữa, giờ nghĩ lại thấy hay hay. Ở bên Gillian thật sự, thật sự rất thoải mái!
- Nalif, nó không còn nữa, … nó sinh con không dễ dàng, nhưng không sao, anh đã chuyển cái tên Nalif cho chú ngựa con ấy, giờ thì nó lớn phổng rồi!
- Thế là vẫn còn Nalif mà!
- Ừ, Nalif con cũng rất tuyệt!
- Anh đã buồn lắm phải không?
- Một chút … ! Thực ra thì ….
Chưa có ai, kể cả với mẹ và các chị, Shane có thể nói chuyện dễ dàng và cảm thấy nhẹ nhõm như với cô, Gillian đang bắt đầu trở thành người đặc biệt rồi!

Sau chuyến đi hôm đó, hai người trò chuyện thường xuyên hơn, dù việc gặp gỡ trực tiếp là không nhiều, và không biết từ bao giờ họ đã cảm thấy gắn bó. Kian hình như cũng mường tượng ra điều gì đó, anh vẫn thường nhắc tới Gillian trước mặt Shane và chú ý thái độ của cậu bạn, và rồi cấp độ ngày càng tăng tiến cho đến khi cậu ta "dám" gọi Shane là em rể dù thực tế còn kém hơn 1 tuổi. Shane không nói gì, nhưng trong lòng, anh biết, anh đang cười!

~~~~~~~~~~



- Em muốn xem Nalif thế nào chứ!
- Đến trang trại nhà anh hả? Không biết em còn nhớ đường không nữa!
- Đương nhiên là không rồi, vì em có biết đâu mà nhớ! – Shane cười - Cả nhà đã chuyển đến một chỗ rộng hơn, bố con anh có niềm đam mê bất tận với lũ ngựa mà, trang trại cũ không đủ chỗ cho chúng. Không biết bố có còn nhận ra em không nhỉ? Chắc chắn ông sẽ rất vui, thỉnh thoảng cũng hỏi thăm Kian về em mà!
~~~~~~~~~~
- A, là cô bé này hả? Gillian phải không cháu, cái tên rất đẹp đấy! Thằng Shane cứ nhắc đến cháu luôn!
Gilly tủm tỉm cười:
- Thật thế ạ! À mà bác gái …
- Bác ấy đang trong bếp, mê mẩn làm mấy cái bánh bông lan trứng. Cả nhà bác ăn chúng không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn không chán cháu ạ. Lát nữa nếm thử một chút nhé!
Shane đã chui vào trong phụ mẹ từ bao giờ, lúc bố nói đến Gillian, anh cứ thấy thèn thẹn thế nào ấy!
Bánh của bà Mae quả thật tuyệt hảo! Bao nhiêu năm trong nghề, dường như bà nhắm mắt cũng làm được. Cái bánh mềm, ngọt mát và có hương vị rất đặc biệt. Shane có thể đã chán ngấy bánh mật nhưng bánh bông lan của mẹ thì không bao giờ từ chối được.

- Con đưa Gilly thăm bầy ngựa nhà mình, cô ấy muốn được xem con Nalif "hồng"!
- Thằng này thù dai ghê! Thôi đi đi! Thăm được hết bộ sưu tập nhà bác cháu sẽ mất cả ngày đấy Gilly ạ!

- Bà thấy cô bé thế nào? – Ông nói khi Shane đã kéo Gillian ra khỏi phòng khách.
- Thằng bé có vẻ thích nó! Tôi cũng không biết thế nào nhưng nếu Shane nhà mình có tình cảm thì chắc đó là con bé tốt!
- Tôi có bảo bà khen con bà đâu, lúc nào cũng thế!


Đôi bạn trẻ đã ra ngoài trang trại, Shane dẫn con Nalif ra khỏi chuồng, con ngựa có bờm rất dài, từng bắp thịt săn chắc và đen bóng, rõ ràng là được chải chuốt hàng ngày.
- Sao e dè thế, trước bạo lắm cơ mà! – Shane nói khi cứ thấy Gillian nhất định không đứng cách con ngựa gần hơn 0,3 m.
- Thì vì trước bạo bây giờ mới phải e dè thế này đây.
- Anh đưa em lên! Nào! – Shane đưa tay về phía cô gái.
- Ngồi trên đó thế nào, không đáng sợ lắm mà, em cứ thoải mái đi!
- Nhưng bây giờ làm sao nữa, cứ thế này hả!? Gillian có vẻ hơi cuống khi con ngựa cứ gõ móng liên tục xuống mặt cỏ.
- Nó muốn chạy đấy! Em không biết cưỡi à?
- Không biết! em không biết đâu! Dừng nó lại ngay đi, em xin đấy!
- Nó đã chạy đâu mà dừng! – Shane vừa nói vừa nhảy lên lưng ngựa, cười khoái chí khi nhìn vẻ bối rối của người bạn gái, mặt cô đỏ lên vì sợ, dễ thương thật! Anh ngồi sát ngay sau Gilly, làm cô gái giật thót mình.
- Anh làm gì thế! Nó không chịu nổi đâu! Còn bao nhiêu ngựa thế kia, lấy con khác đi!
- Nalif chịu được, nó là con đực khỏe nhất đàn. Với lại em có cưỡi nổi một mình không, phải có huấn luyện viên chứ!
Thực sự thì ngay khi có anh sát bên thế này, Gillian cảm thấy an toàn, cô không hồi hộp, lo lắng nữa, nhưng tim cô vẫn loạn nhịp, vì một lý do khác …
Con ngựa lao vút trên bãi cỏ rộng mênh mông, thỉnh thoảng Shane lại cho nó vượt qua vài cái rào thấp, gió mát lộng, cảm giác thật dễ chịu! Anh cho con ngựa dừng lại phía cuối trang trại, trời chiều vàng ruộm ánh hoàng hôn, hai người cứ ngồi như thế, ngắm nhìn mặt trời đỏ lừ đang khuất dần sau rặng núi không xa. Hương tóc cô thơm mát, vài sợi tóc bay nhẹ, vuốt lên mặt anh. Shane nhắm mắt, chỉ thấy hình ảnh cô hiện ra, anh thấy lòng bồi hồi, rạo rực!...

~~~~~~~~~~

Shane nổi tiếng. Ừ thì có ai trong trường Sligo này, mà có khi là trong cả vùng quê Sligo này không biết tới anh. Nhưng không chỉ có thế. Shane đã nổi tiếng thực sự, tên anh cùng với nhóm nhạc Westlife được nhắc tới khắp nơi, trên khắp các phương tiện thông tin đại chúng, trên toàn thế giới. Cuộc sống của anh không còn thu hẹp trong mảnh đất Sligo bé nhỏ, anh phải xa nhà, phải đi nhiều hơn, được nhiều người vây quanh hơn, quan tâm hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Cuộc sống yên bình đã thay đổi, và anh thay đổi! Có thể nhiều người đã lo sợ, nhưng tiền bạc và danh vọng không thể khiến anh đánh mất mình. Anh chín chắn hơn, giọng ca của anh cũng chững chạc dần lên như chính con người anh, anh lịch lãm và phong độ, anh gần như hoàn hảo! Nhưng có những điều không bao giờ thay đổi, anh vẫn hóm hỉnh và vui tính như xưa, ánh mắt anh, nụ cười anh vẫn tự nhiên, giản dị và ấm áp như xưa, anh vẫn luôn nhớ về hình bóng người con gái ấy trong mỗi bản tình ca anh hát, dù áp lực có làm anh phát điên, thì mỗi ngày qua đi anh cũng không bao giờ quên 2 việc cầu nguyện và nhớ tới Gillian.
Anh cảm thấy ngày đó đã đến gần, ngày anh cần phải ngỏ lời với cô, suốt quãng thời gian dài, cô đã đợi chờ anh, để anh đi khắp thế giới, hát cho những trái tim đang yêu, và rồi về với cô đôi khi chỉ thoáng vài phút giây, anh lại đi. Cô không bao giờ tỏ ra khó chịu vì công việc bộn bề đã khiến anh không đủ thời gian bên cô, chỉ biết rằng mỗi khi anh cần tới cô, cô luôn ở bên anh, là động lực cho anh. Và cô bảo, khi anh dành cho cô công việc ấy là anh đang mang hạnh phúc tới cho cô! Anh đã không nói nên lời, niềm hạnh phúc như phát điên khi có cô!
Anh không giấu giếm về cô, không lo sợ điều đó sẽ làm anh mất bao nhiêu fans, anh muốn cả thế giới này biết anh đã có người phụ nữ của riêng mình, biết cô ấy tuyệt vời như thế nào, biết anh hạnh phúc như thế nào khi gần bên cô ấy! Và điều đó làm Gillian vui! Anh đã nghe nhiều người nói rằng cô không xứng với anh, cô quá bình thường. Anh không quan tâm, họ không hiểu gì cả! Nếu có một người không xứng đáng, thì đó phải là anh. Yêu anh, cô đã phải chờ đợi, phải chịu đựng xa cách, phải đón Giáng sinh mà không có anh vì mùa Giáng sinh nào anh cũng bận rộn …. Không cần biết trong mắt mọi người Gillian thế nào, điều quan trọng là với anh cô là người đẹp nhất, mãi mãi như thế!

- Gilly, anh yêu em!
Shane không nhớ mình đã nói với cô ba từ ấy bao nhiêu lần nhưng anh biết dù có nói nhiều hơn nữa cũng không hết được tình yêu của anh dành cho Gillian. Dường như không một lời nói nào, một ngôn ngữ nào có thể giúp anh bày tỏ được hết lòng mình, và anh biết cũng không một lời nói nào, không một ngôn ngữ nào có thể nói hết tình yêu người con gái có cái tên tuyệt đẹp ấy dành cho anh!

Trời mùa hè nắng đẹp. Nắng trải nhẹ trên khắp các đường phố, nắng nhảy nhót, luồn lách qua lá cây rồi không may rơi xuống mặt đất, loáng thoáng mấy hình tròn to nhỏ! Nắng hôm nay làm Shane nhớ tới ngày nắng vàng cuối đông nơi vùng quê Sligo, trong một ngày nắng vàng như thế, anh lần đầu tiên gặp Gillian. Nắng đang soi bóng hai người, một trai, một gái, hai cái bóng sát bên nhau, chầm chậm đi trên công viên ngoại ô tĩnh lặng. Thế là sắp đến ngày 15/5! Anh đã chọn đó là ngày trọng đại, sinh nhật cô năm nay chắc chắn anh sẽ làm nó đặc biệt hơn rất nhiều.

22h40' 15/5/2003:
- Cái này dành cho em, Gilly!
- Hộp này xinh quá, gì đây!
- Em nhận rồi đấy nhé! em phải có trách nhiệm với nó đấy!
- Anh không định trêu em đấy chứ! – Gillian vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ, món quà của người cô yêu nhất trên đời.
Rồi cô khóc, nhìn anh và khóc, hai người chẳng nói một lời nào cả, chỉ lặng thinh, thấy ngực mình đang nhói lên vì hạnh phúc!
Anh nâng bàn tay nhỏ bé của người con gái, lấy chiếc nhẫn anh đã đặt làm cho riêng cô ra từ túi áo bên trong chiếc vest đen, luồn nó vào ngón tay áp út.
- Em làm vợ anh chứ, Gillian Rose?
- Em … em đã nói sẽ nghe lời anh mà!
- Em vẫn còn nhớ!
- Không bao giờ quên!

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vút lên trong đêm yên ắng, phủ một màu lãng mạn cho giây phút thiêng liêng của hai người đang yêu:

I never knew that love could fell so good
Like once in a lifetime
You change my world

I lay my love on you
It's all I wanna do
Everytime I breathe I feel brand new
You open up my heart
Show me all your love, and walk right through
As I lay my love on you

---------------------------------
Còn chiếc hộp nhỏ, có gì trong đó nhỉ, điều gì đã khiến cô gái hạnh phúc đến rơi nước mắt như thế? Đơn giản lắm! Trong chiếc hộp nhỏ ấy chỉ có một mảnh giấy, trên đó anh chỉ viết hai chữ thôi: MY HEART!

Vietnamese Westlife Fan Community

Đăng nhận xét