Rating : General
Status : 3 parts / Completed
Note : Fic đầu tay mà cũng là fic đầu tiên về Kiankun, bà con bình luận chiếu cố cho ạ .
Pairing : Kian x Jodi
THAT'S WHERE YOU FIND LOVE
Part 1
- Jodi, Jodi! Thôi nào Jodi, em sao thế?- Chẳng sao cả. Lúc nào em chẳng ổn. Anh không cần quan tâm.
Jodi nói mà không ngẩng mặt lên nhìn Kian. Cô thản nhiên vuốt ve chú cún Prince cuộn tròn trong lòng, không hiểu, hay cố tình không hiểu, rằng anh đang ước được thế chỗ... con cún chết đi được!
Kian bứt rứt, bối rối. Cô ấy đang giận anh - rõ rồi - nhưng vì lý do gì thì anh... bó tay.
- Làm ơn mà Jodi, anh xin, cho anh biết anh đã sai chuyện gì... Từ sáng tới giờ em cứ lạnh như thế làm anh...
Bất chấp lời nài nỉ rất chi là thống thiết của Kian, tất cả những gì ý trung nhân của anh làm là đặt Prince sang một bên, uể oải nhấc mình khỏi ghế sofa và... xuống bếp. Anh tròn mắt. Cô ấy không phải người giỏi nấu nướng nhưng mới 3h chiều mà đã sửa soạn bữa tối thì, OK, "Cổ muốn đuổi mình đi cho khuất mắt chứ sao?". Anh nghĩ, vừa buồn vừa bực. Khi làm bếp Jodi không bao giờ muốn anh lăng xăng bên cạnh, đến nỗi anh thỉnh thoảng phải tự hỏi liệu cô có âm mưu gì chăng (?!) để rồi 1, 2 tiếng sau trong bữa ăn ấm cúng cô lại thỏ thẻ rằng mình vừa làm rớt cái tách này, nứt cái đĩa kia...
Cũng vì thế mà họ thường ăn ở nhà hàng hay đặt món từ tiệm đem đến hơn. Nhất là ở đây, thị trấn Sligo êm đềm, nơi ai cũng biết Kian và Jodi là "người nổi tiếng" nhưng không hề quấy rầy họ.
- Anh đưa Prince đi dạo nhe cưng! - Cuối cùng Kian thẫn thờ buông một câu. Dù anh và Jodi chưa kết hôn, sự gắn bó giữa hai người lớn đến mức anh cảm thấy có trách nhiệm báo cho cô anh làm gì và ở đâu, tất nhiên, nếu cần làm thế. Mà hiện tại anh không muốn có thêm lý do gì để cô giận dỗi nữa.
- Vâng, anh qua chỗ Shane xem, hình như sáng nay Nicky với Gina và bọn trẻ xuống nhà anh ấy đấy.
- Đựơc rồi cưng, anh sẽ sang đó. - Anh gọi vào trong - Nhắn anh lúc nào em hết giận nhé!
Không nghe Jodi trả lời, anh thở dài rồi dắt Prince đi. "Có lẽ mình phải trải cả thảm hoa hồng để làm lành mất!"
Kian không biết sau khi anh đi, Jodi cười kín đáo và ngay lập tức nhấc điện thoại...
~~~~~~~~~~~
- Chán quá á á á...
Kian ngáp dài. Quyết định đi bộ đến nhà Shane, anh không mỏi chân chứ Prince thì đuối lắm rồi. Rốt cuộc anh phải ẵm nó như ẵm đứa bé con. Giá nó là... người thì chắc đã chạy như bay rồi, 5 tuổi rồi còn gì! Thế nhưng nó lại là... chó, và với loài chó thì nó lại vào hàng... già cả. Bỗng nhiên anh thấy thật dở hơi khi anh, trang nam nhi đại trượng phu, bế một con cún đến nhà bạn ngồi ké vì cái nguyên nhân tế nhị số 1 là... bị bạn gái giận. Ê mặt làm sao chứ ? "Hèm, thằng Nicky xuống mà không báo mình, không biết hai đứa Markevin thì sao..." Anh bật di động, gọi Mark.
- A lô, Mark à? Nè, đang ở đâu thế? À thế hả... Hây, tôi đang trên đường đến nhà Shane, ông có lòng hảo tâm thì đi cùng tôi đi... Sao cơ? Ờ được. Ờ, tôi sẽ kể sau, chuyện rắc rối lắm... Nhớ đấy, tôi chờ ở đoạn đường số...
----------
Nửa giờ sau ở nhà... Phải nói là ở khu biệt thự của gia đình Shane mới đúng, Kian dốc bầu tâm sự bằng giọng ấm ức :
- Vô lý hết biết vậy đó mấy ông! Tôi làm sao biết đường xin lỗi nếu cổ không chịu nói tôi sai chỗ nào chứ?
- Kian, đừng khóc. Chú lau mắt đi nè...
Nào ngờ người duy nhất lên tiếng an ủi anh lại là... cô bé Nicole con gái Shane. "Không, chú có khóc đâu." Anh hôn lấy hôn để hai má bẫu bĩnh của cô bé 6 tuổi. "Nicole dễ yêu lắm cơ, không bù cho bố cháu với các chú kia nhỉ?"
- Há, nói hay chưa. - Nicky cười khẩy. - Chịu ngồi đây nghe câu chuyện lãng xẹt của ông là tụi này tốt bụng lắm rồi. Chả hiểu gì cả... Oái!!?
BỘP! Keeng... XOẢNG!
- Con xin lỗi bố, cháu xin lỗi...! - Hai chú nhóc sinh đôi và thằng em kém chúng nó 2 tuổi tên Cain là thủ phạm của đống lộn xộn tiếng động vừa rồi khi quả bóng... bầu dục chúng sút văng cách đầu Nicky có nửa phân rồi đập vào tấm bình phong phía sau, bật nguợc lại bàn, va vào chai bia, chai bia đập vào chiếc cốc và rồi...
- Chúa ơi, làm ơn giúp con... - Nicky than trời. Mark - ngồi ngay cạnh, lo lắng hỏi : "Không ai bị sao chứ? Cẩn thận mảnh vỡ..." trong khi Shane lui cui đi kiếm chổi và xẻng xúc. Kevin ra lệnh cho hai thằng bé :
- Chú đã dặn mấy đứa chơi ngoài sân cơ mà...
Kian ôm Nicole ngồi trên đùi anh, sực nhớ ra sự vắng mặt của cả Gillian và Georgina.
- Ơ... các quý nương đâu rồi? - Anh rụt rè giơ tay - Sao ngoài bé Nicole ra chỉ còn toàn bọn đàn ông tụi mình với nhau vậy?
- A ha, phải ha! - Kevin đảo mắt - Không tính Saffi vào đây được nhỉ?
Lại một lần nữa câu hỏi của Kian rơi tõm vào khoảng không. Anh bắt đầu nghi ngờ khi nhận thấy trên mặt những người còn lại nụ cười tinh quái càng lúc càng lộ rõ...
Part 2
Lúc gần 7p.m, một chiếc Mercedez Lancer phóng vi vu trên những con đường Sligo vắng vẻ. Trên xe là nguyên tốp 4 chàng Westlife và Kevin, cùng con trai, con gái và 2 chú cún của họ. Tất cả trực chỉ hướng căn hộ của Kian và Jodi.Kian, thay vì ôm Nicole, lại ôm Prince và Saffi. Và anh không sao kìm được thắc mắc rằng tại làm sao Gillian và Georgina lại "bí mật" sang nhà anh; tại làm sao giờ đây chiếc xe to của Mark lại nêm chặt những người và cún; tại làm sao và tại làm sao... Không phải vấn đề là của riêng anh chứ ? Cứ theo phản ứng kiểu về-nhà-thì-biết của mấy ông bạn vàng, Kian đoán Jodi hẳn đã muốn dành cho anh một bất ngờ không... nhỏ chút nào. "Ai cũng hiểu chỉ một người... chưa hiểu", đó là anh.
- Mấy thằng quỷ con này, còn nghịch nữa là chú đuổi khỏi xe đấy nhá !
Giọng Newcastle của Kevin cứ chốc chốc lại váng lên khi anh chàng tội nghiệp bị giao trông chừng Jay và Rocco ở ghế cuối xe. Chẳng biết ở đâu ra kiểu phân công này nhưng rõ ràng giữa việc bồng ẵm một bé gái ngoan hiền như Nicole, một bé trai nhỏ xíu như Cain hay thậm chí 1... cặp cún như Prince và Saffi, "nhiệm vụ" của kevin vất vả hơn nhiều. "Haha, em dọa thế ai mà sợ ? Kev, hay là em hát đi ?" Mark vừa lái xe vừa chọc người yêu. Chẳng vừa, Kevin đáp lại :"Không, anh hát thì đảm bảo bọn nhỏ từ im re đến khóc thét, cá không ?"
- Sáng kiến ! - Nicky hưởng ứng liền - Cả bọn cùng hát Auld Syne Lang đi !
Kian bật cười, chuyện quái gở gì thế này ?! Nhưng anh chưa kịp phản đối thì Shane đã bắt nhịp :
"Should auld acquaitaince be forgot..."
Thế là cả xe hát ầm lên, cả mấy cô cậu tí hon cũng bi bô hát theo. Chỉ khổ thân Prince và Saffi : hai "đứa" rên hừ hừ như thể ngán ngẩm lắm vì sự nhắng nhít của các đấng chủ nhân. Hay chúng đang muốn góp vào bài ca vui nhộn chất giọng siêu đặc biệt của các "siêu sao cún" ?
-----
- Họ sắp về đến nơi rồi, Jodi. Tưởng tượng xem Kian sẽ vui sứơng thế nào khi em báo tin !
- Dạ, trước đấy nhìn vào bàn tiệc thịnh soạn này em cược là ảnh đã mừng muốn ngất luôn rồi. Không có hai chị chắc em phai đặt nhà hàng mang đến rồi xạo ảnh là em nấu quá !
Ba cô gái ôm nhau cười rúc rích. Jodi nói không ngoa : Công sức của ba người đã làm nên một bữa tối tuyệt vời với những món ăn Ireland truyền thống hấp dẫn mà Kian không thể hình dung được lúc anh ủ dột dắt Prince "đi dạo" chiều nay...
Và tất nhiên, cả "sự kiện" mà cô sắp tiết lộ với anh nữa !
~~~~~~~~~~~~
Chiếc Mercedez đỗ xịch trước sân nhà Kian. Như đã dự đoán, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều so với những điều anh lo ngại. Anh không phải trải thảm hoa hồng để làm lành mà ngược lại còn kinh ngạc hết cỡ trước màn đón tiếp rực rỡ những dải hoa giấy, lồng đèn xinh xinh từ hai bên hàng cây dẫn vào nhà.
- Không thể tin được !
Kian thốt lên nhỏ xíu nhưng không qua được đôi tai thính như mèo của Nicky. Anh chàng này nháy mắt trêu :
- Thấy chưa ông ? Chỉ giỏi lo hão !
- Đừng trêu nó nữa Nix. - Shane lắc đầu chào thua, song chưa kịp cảm kích mấy giây Kian đã chưng hửng : Shane tủm tỉm nhìn Mark và thì thào không thành tiếng cái gì đó đại loại : "Để lát trêu một thể." ?!
"Bạn bè tốt thế đấy." - Kian rủa thầm, tự biết rằng tất-lẽ-dĩ-ngẫu đó mới chính là tính cách của bạn anh và nếu một ngày kia họ gặp nhau mà không có những trò đùa tương tự thì đó mới là vấn đề .
Khi cả phái đoàn đã "sẵn sàng" (tức là khi Kevin bằng cách nào đó giữ được Jay và Rocco đứng yên để thắt nơ bướm quanh cổ áo sơ mi của hai đứa, ngó ngộ phát khóc !) thì Gilly và Gina - vâng, Gilly và Gina chứ chưa phải Jodi - bước ra. Sang trọng và kiểu cách như những đặc phái viên, hai cô dẫn các chàng trai và đám trẻ hết từ ngạc nhiên này đến thú vị khác. Quả là một kỳ quan. Chưa bao giờ Kian thấy tổ ấm của anh và Jodi được trang hoàng lộng lẫy đến thế. Những đóa hồng, những bóng đèn nhỏ hình sao... bố trí hợp lý và phối hợp màu sắc không chê vào đâu được ! Bất giác Kian phải tự hỏi liệu có phải anh đang dự... tiệc cưới của chính mình với Jodi ? Nhưng nhìn lại bộ đồ chạy bộ đang mặc trên người không quá khó để anh nhớ ra câu trả lời thực sự là : "Không ! Đời nào !"
"Oh My God ! Mà nếu thế thì tất cả những chuyện này rốt cuộc là...?"
Part 3
Kia rồi ! Cuối cùng Kian cũng gặp lại nụ cười sáng như hoa trên gương mặt người yêu. Jodi mặc váy giản dị mà trắng bạch hoa hồng, hạnh phúc ngời lên trong ánh mắt cô nhìn anh. Một thoáng yên lặng. Rồi Jodi duyên dáng tránh sang một bên để Gilly và Gina "lùa" (nếu có thể gọi là "lùa") những nhân vật khác vào bàn tiệc. Tiếng trầm trồ liên tiếp vang lên sau cánh cửa khép chẳng ảnh hưởng đến sự riêng tư của họ : Kian, và Jodi.- Jodi... - Kian dang tay (hai tay anh đều rảnh vì hông còn vướng bận Prince) - Xin lỗi em, ừm... vì bất cứ điều gì.
Jodi đón nhận vòng ôm thân thuôc. Cô thủ thỉ :
- Em mới phải xin lỗi vì đã khiến anh buồn. Anh biết không Kian... Có thể anh bất ngờ trước những gì anh thấy nhưng em vẫn muốn anh thử đoán...
- Đoán gì cơ ?
- Ngốc ghê, cưng à. Anh không thắc mắc sao em lại làm tất cả những chuyện này ư ?
Kian ngớ ra. Anh chăm chăm ngắm Jodi. Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng. Đẹp... Jodi của anh rất đẹp... A, dĩ nhiên anh đã biết điều này từ lâu rồi ! Nhưng... không như bình thường, làn da nõn nà của cô bừng lên một sắc hồng kỳ lạ. Đẹp quá...
Anh bỗng nhớ tới cái ngày Gillian em họ anh báo cho anh về một điều tuyệt vời "đang xảy đến" với cô. Jodi bây giờ thật giống Gilly lúc ấy...
Anh đoán liều.
- Jodi, bé yêu của anh, em đang... - Kian đánh vần từ này - ... phải không ?
Ngay sau đấy những người ngồi bên bàn tiệc (đã quá sốt ruột vì mãi chưa được đụng chén đụng đĩa) nghe thấy một tiếng reo (hay gào, rú, hét... gì đấy) đầy xúc cảm ! Không hề nghi ngờ rằng đó là tiếng của "Kino" ! Và cũng liền sau đấy Kian ùa vào như một cơn lốc, ôm gọn Jodi trên tay. Anh không còn đủ thời gian để mà sửng sốt nữa khi Nicky, Shane, Mark, Kevin, Gilly, Gina và bọn trẻ con đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Dịu dàng đặt Jodi xuống, Kian bắt đầu "e hèm" và mãi 10 giây sau anh mới có thể cất lời, nói lên cái điều mà anh là người cuối cùng được biết :
- Mọi người ơi, tôi...
Kian chỉ nhớ loáng thoáng nhưng gì xảy ra sau đó là tiếng vỗ tay, huýt sáo xen lẫn những câu chúc lành không ngớt vang lên. Từng người bạn ôm hôn anh. Thậm chí Mark còn rút khăn tay lau cho anh giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt... Rồi... đâu như khoảng 10, 15' sau mỗi người một tay chuyển cả bàn tiệc ra ngoài bãi cỏ xanh tươi và rồi họ có một bữa tối không thể hoàn hảo hơn dưới khoảng trời nhấp nháy sao, gió mùa hè mát mẻ cùng tiếng dế đế thêm cho niềm hạnh phúc tuyệt diệu của Kian. Ngồi trên thảm cỏ với bàn tay nhỏ bé của Jodi trong tay anh, Kian lặng lẽ thưởng thức cõi thiên đường bày ra trước mặt, sau lưng, cả trên đầu và dưới chân anh,
"It's where the stars line up
It's where the oceans touch
It's in a place you've never been
that feels like home..."
- Jodi - Anh gọi khẽ. Jodi hiểu anh. Cô nghiêng đều trên vai anh và không nói gì cả, nhắm mắt lại tin cẩn. Đối với cô, hạnh phúc hơn cả là trao cho Kian những gì cô có, và hơn thế nữa. 8 năm nay họ luôn ở bên nhau... Đã đến lúc cho một cam kết bền vững hơn, một sự liên hệ vĩnh cửu...
- Jodi - Kian tiếp tục thầm thì. Tình yêu hóa ra còn có thể ngọt ngào đến mức này, anh đã không biết... Không biết cho đến ngày hôm nay, cho đên giây phút này... - Chúng ta sẽ nhờ Mark và Kevin làm cha đỡ đầu cho con, em đồng ý không ?
- Ừhm...
"...It's in the air right now
It's where you give your all
And give a little more
I've never been so sure
That's where you find love..."